Saturday, November 9, 2013

Phân biệt các mẫu xe hơi [Autopro]

Hãy cùng Autopro xem lại định nghĩa các mẫu xe để tránh nhầm lẫn về các dòng xe nhé.

Thị trường ô tô hiện nay đang phát triển mạnh mẽ với những mẫu xe rất đa dạng. Các hãng xe liên tục cho ra những chiếc xe "khó định nghĩa" vì sự lai tạp giữa các mẫu xe với nhau. Để nhận biết chính xác một chiếc xe hơi thuộc dòng xe nào, đầu tiên bạn cần nắm rõ khái niệm định nghĩa từng dòng xe.
Sedan: mẫu xe phổ biến nhất, với 4 chỗ, 4 cửa, có nắp ca pô và cốp thấp hơn nóc khoang hành khách. Các mẫu xe Sedan ở Việt Nam rất phong phú: Toyota Camry/Vios/Altis, Kia Forte/K5, Honda Civic/Accord, Hyundai Sonata, Mercedes C/E/S, Audi A4/A6/…



Hatch back: Là loại xe mà nắp cốp liền với kính sau và nối thẳng lên trần khoang hành khách. Một số mẫu Hatch back cỡ nhỏ như: Kia Morning, Hyundai Getz… những mẫu xe giá rẻ khá quen thuộc với người tiêu dùng Việt Nam thời gian qua. Ngoài ra các mẫu Hatch back lớn hơn có sự góp mặt của: Ford Focus, Kia Cerato (hatch back), Hyundai Veloster…

Toyota Yaris - Một mẫu Hatch back cỡ nhỏ
 Coupe: Có thiết kế giống với Sedan nhưng chỉ có 2 cửa, mang kiểu dáng thể thao. Xe có thể có 2 chỗ hoặc 4 chỗ (2 hàng ghế sau nhỏ và chật nên còn được gọi là 2+2). Một số chiếc xe Coupe giá hợp lý trên thị trường: Kia Forte Coupe, Hyundai Genesis…Ngày nay, các nhà sản xuất xe bổ sung thêm một định nghĩa coupe 4 cửa. Porsche Panamera, Lamborghini Estoque đều được cho là "coupe 4 cửa thời hiện đại".
Hyundai Genesis Coupe với kiểu dáng thể thao được giới trẻ ưa chuộng

Cabriolet/Roadster/Convertible: Là dòng xe 2 cửa mà mui xe có thể nâng lên hạ xuống. Mercedes Benz dùng từ Cabriolet cho các loại xe 2 cửa mui trần mềm, Roadster cho loại xe 2 cửa mui trần cứng: Mercedes SL, SLK, BMW Z4… Mazda cũng tham gia thị trường với MX-5.

Mazda MX-5 giành được nhiều giải uy tín trên thế giới nhưng không được người Việt đánh giá cao

MPV
: Dùng chung thiết kế khung xe con nhưng có không gian rộng hơn, chở được nhiều người…phù hợp với nhiều nhu cầu của người dùng. MPV có những ưu điểm như: nội thất rộng rãi cho 7-8 người, khả năng vận chuyển, hàng ghế linh hoạt. Mẫu xe MPV thành công nhất trên thị trường Việt có thể kể đến đó là: Toyota Innova, sau đó là các mẫu xe: Mitsubishi Zinger, Nissan Grand Livina…

Toyota Innova là mẫu MPV có doanh số khá cao
Van: Xe chở người hoặc chở hàng hóa từ 7 đến 15 chỗ ngồi. Tiêu biểu có một số xe như: Ford Transit, Toyota Hiace, Mercedes Sprinter…
Minivan: Nhỏ hơn Van, có từ 6 – 8 chỗ, có cabin kéo dài, không nắp ca pô trước, không có cốp sau: Toytota Sienna, Honda Odyssey…
SUV (Sport Utility Vehicle): Dòng xe thể thao đa dụng. Kiểu dáng thể thao việt dã với dẫn động 4 bánh, gầm cao. Một số mẫu SUV: Mitsubishi Pajero Sport, Landrover, Ford Everest, Toyota Fortuner…


Range Rover - Mẫu SUV cao cấp
Crossover (CUV): Là một biến thể của SUV. Viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Crossover Utility Vehicle. CUV sở hữu gầm khá cao tương đương SUV nhưng trọng tâm xe lại thấp. Có thể tạm hiểu CUV là kết hợp giữa SUV và Minivan: BMW X6, Honda CR-V, Nissan Murano S, Ford Escape XLS…

Mẫu Crossover BMW X6
Pick-up: Xe bán tải, gầm cao, có 2 hoặc 4 chỗ kèm theo thùng chở hàng phía sau cabin. Các mẫu xe Pick-up ở Việt Nam gồm: Mitsubishi Triton, Toyota Hilux, Ford Ranger, Isuzu Dmax…


Navara - Một mẫu Pick Up của hãng Nissan

Limousine
Còn được gọi là Limo. Dòng xe dễ nhận biết bởi kích thước “khủng” của nó, cả chiều ngang lẫn độ dài. Limo được ví như chiếc xe dành cho những ông chủ với không gian ngồi rộng rãi, có thể có cả quầy bar mini. Một số chiếc Limo tiêu biểu: Maybach 62 (S), RR Phantom, RR Limosine…

Limousine có vẻ ngoài sang trọng, chiếc xe dành cho những người giàu có

Friday, November 8, 2013

SUV Pajero sport







Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi (Puskin)


Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy
Nửa của tôi ơi, em là ai vậy
Sao để tôi tìm tìm mãi tên em?


Chiều dần buông thành phố vào đêm
Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai kia?


Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Không có em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của riêng mình


Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu


Không phải của mình chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình


Tôi tìm em, tôi đã đi tìm
Và vẫn biết trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm... tìm tôi như vậy
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau.

Tôi yêu em đến nay chừng có thể

TÔI YÊU EM
Alexander Sergeyevich Pushkin

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

(Thúy Toàn dịch)

Cuộc thi vắt sữa bò

Ở Mỹ hằng năm đều tổ chức cuộc thi vắt sữa bò. Năm nay, qua vòng loại ban tổ chức chọn được ba thí sinh vào chung kết.

Anh chàng đến từ Úc sau 2h đã bước ra với 6 thùng sữa lớn 
Anh chàng từ Hà Lan cũng sau 2 h nhưng anh lại vắt đựoc tới 8 thùng
Chàng Trai Vn đi vào và bắt đầu vắt…1h …..2h…3….. trôi qua.
BTC đợi mãi không thấy anh chàng VN bước ra nên đoán anh ta sẽ thua.
Đang định trao giải cho anh chàng Hà Lan thì anh VN bước ra với 1/2 thùng sữa.
Cuối cùng, Ban tổ chức trao giải nhất cho anh Việt nam, Vì Ban tổ chức đã trao nhằm cho anh ta 1 con bò đực.

Kỷ năng sống sót khi cá mập tấn công


Khi bị cá mập tấn công.
Cố gắng tiêu tiều càng nhiều càng tốt
Điều này không phải làm cho nó bỏ đi
Mà làm cho nó ăn không ngon

Khi bị chó hoặc rắn  rượt cắn.
Hãy đứng yên cho nó cắn
Vì dù bạn chạy đằng nào thì cũng bị nó cắn

Con người là 20 năm của con lừa và 15 năm của con chó

Sau khi tạo ra con lừa, Thượng đế nói với nó:

- Ngươi sẽ là một con lừa. Ngươi làm việc cả ngày từ sáng đến tối, mang vác những vật nặng trên lưng, ăn cỏ, không có trí thông minh và sống được 40 năm.
Con lừa nói:

- Với cuộc đời như thế thì 40 năm là nhiều quá thưa Thượng đế. Con chỉ xin tầm 20 năm trở lại thôi.

Và Ngài đồng ý. Sau đó, Ngài sáng tạo ra con chó và nói với nó:

- Ngươi sẽ là một con chó. Ngươi canh giữ nhà cho người bạn thân thiết nhất của mình là Con người. Ngươi sẽ ăn thức ăn thừa của họ và sống 25 năm.

Con chó trả lời:

- 25 năm quả là quá dài đối với cuộc đời một con chó thưa Ngài. Con chỉ xin được sống khoảng 10 năm thôi.

Thượng đế đồng ý. Tiếp đó, Ngài tạo ra con khỉ và nói với nó:

- Ngươi là một con khỉ. Ngươi biết leo trèo, hành động như những kẻ ngốc, ngươi sẽ rất chi là buồn cười và được sống cuộc đời 20 năm.

Con khỉ nói:

- Con chẳng tha thiết sống lâu thế đâu. Ngài hãy rút ngắn đời con lại khoảng 10 năm là ổn rồi.

Thượng đế vốn nhân từ nên lần này cũng chiều theo ước nguyện của con khỉ. Cuối cùng, Ngài tạo ra con người. Ngài nói:

- Ngươi là con người. Ngươi thông minh, xinh đẹp, ngươi sẽ làm bá chủ trên trái đất và được sống 20 năm.

Con người giãy nảy:

- Trời đất! 20 năm quả là ngắn ngủi quá. Ngài hãy cho con thêm 20 năm của con lừa bỏ lại, 15 năm của con chó và 10 năm mà con khỉ từ chối.
Thượng đế đồng ý. Từ đó, con người được sống 20 năm đầu tiên của chính mình. Sau khi lập gia đình, nó sống 20 năm tiếp theo của một con lừa, làm việc nặng nhọc từ sáng đến tối. Khi có con cái, nó sống thêm 15 năm của con chó, luôn trông chừng nhà cửa và ăn thức ăn thừa của con. Cuối cùng, nó tiếp tục sống 10 năm như một con khỉ, cả ngày nhăn nhó và làm những việc cực kỳ ngu ngốc khiến cho người khác buồn cười.

Và đó chính là ý nguyện của con người.

Cô gái mang hài đỏ

Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.

Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.

Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.

Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh.

Gia Đoàn

Wednesday, November 6, 2013

Lâu quá không về thăm xóm đạo

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Nhưng khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường
(Nhà Thờ Đá - thị trấn Sapa)

Đường xưa anh vẫn gọi tên em

Đường xưa ... anh vẫn gọi .. tên em
Sánh bước bao chiều ... gió dịu êm
Nay anh tìm lại ... con đường cũ
Chỉ thấy quạnh hiu ... lá bên thềm ...

Ở giữa Đau Thương và Hạnh Phúc có một con sông tên là Buông Xuôi

"Ở giữa Thất Bại và Thành Công có một con sông tên là ..Bỏ Cuộc;
Trên dòng sông đó có một cây cầu mang tên ... Cố gắng".
Cũng giống như:
"Ở giữa Đau Thương và Hạnh Phúc có một con sông tên là...Buông Xuôi;
Trên dòng sông đó có một cây cầu tên là ... Bước tiếp"

Cuộc đời là bể cả là dòng sông

Cuộc đời là vách chắn, là rào thưa
Thương em tiếng hát sang mùa
Một mai mưa ướt áo em
Áo mỏng đường mềm dáng nhỏ chân êm

Cuộc đời là vách núi, là tường mây
Quê hương nắng gió đêm ngày
Mà anh chim vút cánh bay
Thăm thẳm đường dài ít về thăm em.

Cuộc đời là bể cả là dòng sông
Như con nước lớn nước ròng
Mà ta như chiếc lá khô
Nước chảy rời nguồn lá đành trôi theo.

Mưa mùa hạ



Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Anh xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng em

Anh đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về emcủa một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi.

Anh hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Anh gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Anh hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẻ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình em ?

Vâng! Đây rồi anh đã gặp được em
Là em đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu

Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa.

Nguyễn Trung Thu

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ Hai bóng cùng đi một lối về

Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẫn chờ em trước thánh đường
***
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thuồng, anh đứng lại không đi

Site map

Cuối thu, Gió luồn vào mái tóc mát lạnh, bỗng dưng thèm cảm giác được nắm tay

Cuối thu, lạnh và hanh hao đến lạ. Ẩn sâu trong khóe mắt mọi người lại đượm màu buồn. Nhớ về một vài thứ đã xa, về những điều mà anh đặt tên là “ký ức”. Ngày ấy, cơn gió vô tình đi lạc vào trong mái tóc, ngượng ngùng, em vội tránh ánh mắt ai đó cứ ngây nhìn. Ngày ấy, có người luôn tự ví mình là gió, để được thổi, để được bay, và cùng em lang thang dưới những chùm hoa cơm nguội vàng ruộm, cho anh thấy những nét rất riêng của thành phố náo nhiệt này.

Anh đã yêu gió thật nhiều và đâu biết rồi một ngày gió sẽ bỏ anh đi theo những cơn gió mới lạ. Quá khứ có lẽ vẫn ngủ yên nếu không có những ngày giống như hôm nay: heo may và lành lạnh. Hết giờ làm, tự cho phép mình thả bộ. Anh muốn đôi chân phải mệt nhoài trước khi bước về nhà. Như thế, anh sẽ lăn ra ngủ ngon lành, không nghĩ vu vơ, và không nhớ về những hoài niệm đã qua…

Anh tự dặn lòng mình: “Sẽ chỉ hôm nay thôi, nốt hôm nay dành cho ký ức xa xưa. Từ mai, ta sẽ bỏ tất cả ở phía sau, tập cách đi mà không ngoái lại nhìn”. Bất giác, khóe môi khẽ mỉm cười, cười về kỷ niệm và hoài niệm xa xưa... Giờ đây, con đường anh đi vẫn rợp hoa cơm nguội vàng, những chùm hoa của những năm về trước. Vẫn có gió, nhưng không phải là cơn gió của ngày xưa. Con đường thì cứ thênh thang, như xa tít tận cuối chân trời.

Gió luồn vào mái tóc mát lạnh, bỗng dưng thèm cảm giác được nắm tay. Anh đã ngủ quên trong kỷ niệm quá lâu, đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, để đến bây giờ anh lại thấy đơn côi. Anh không còn hận, cũng chẳng nhớ em nữa. Như vậy nghĩa là anh đã ổn, nghĩa là trái tim anh đã chẳng còn chỗ cho em. Chỉ là, đôi khi kỷ niệm cứ bất chợt tìm về…
http://m.vnexpress.net/tamsu/gio-thu-danh-thuc-ky-niem-ve-em/2897419/p0

Monday, November 4, 2013

Cứ ngỡ đã giữ được những yêu thương tận cùng vào tim nhưng không ngờ nó lại bùng lên, vỡ vụn vì những lời nói, một hình ảnh thân quen

Sự thật được viết bằng hình hài nỗi nhớ

Không biết đã tự bao giờ mưa lại mang đến cho mình vô vàn cảm xúc. Những nỗi nhớ như mưa tuôn tràn rồi như một mạch đập vô thức tìm ra những ngỏ ngách để len lỏi, ngự trị trong tim. Chiều nay, Sài Gòn mưa. Mưa như tan chảy hết bao ngày khô hanh và cũng như khẽ chạm vào từng hồi ức xưa cũ, hay có lẽ mỗi khi mưa về làm người ta dễ thở và nhẹ nhõm hơn. Mưa trả lại cho ta một khoảng trời bình yên, một nốt trầm mà đã từ bấy lâu nay ta ngỡ đã chôn vùi.
Ta cúi nhặt nhạnh một mảnh trời để rồi tưởng mình sẽ quên mất đi bao niềm thương nhớ. Đó là ký ức không hình hài thuộc về những cơn mưa đi lạc trong từng ánh nắng vàng hoe cố thiêu đốt buổi chiều rất lạ, là từng lời rên rỉ của phố mà tim của một người ở nơi này vẫn còn thấy đau như cắt ra thành từng mảnh nhỏ bên một ly cà phê quạnh vắng. Nỗi nhớ - đong đầy rồi lại cô đặc, rồi lại triền miên như những bản tình ca lúc mãnh liệt rồi lại du dương, như từng hơi thở phả vào một ngày đông tê tái.

Cứ ngỡ đã giữ được những yêu thương và nỗi đau tận cùng vào tim nhưng không ngờ nó lại bùng lên, vỡ vụn vì những lời nói, một hình ảnh thân quen. Lại đau đớn với nỗi đau của mình, lại thấy như ngày hôm qua.

Ngày đã tắt. Những tia nắng đã thôi không còn lay lắt cho một ngày khô hanh. Nỗi nhớ, như gặm nhấm vào người, lúc thẳng tắp như muốn xâu xé đến tột cùng, rồi lại quanh co như thể cố níu giữ lại những khoảng lặng mênh mông đến ngạt thở. Khi nhìn lại ngày hôm qua bằng trí nhớ, bằng hồi tưởng và chính tâm thức, ta nhận ra mình thật chân phương trong tấm gương thời gian. Quá khứ đã chôn giấu một loại sự thật vĩnh hằng, một sự thật chỉ có thể viết bằng hình hài của nỗi nhớ và bằng chính những khuất nẻo nơi con tim đã chôn vùi đến cùng cực của nỗi đau.

Có những phút ta ngồi bình yên ngoài cửa ngôi nhà nhìn về một chiều mưa đầu mùa và lòng lại bỗng dưng bật khóc. Thật đơn giản, khóc vì những yêu thương chưa từng được chia sẻ lại tự mình ứa ra thật nhiều. Có lẽ rồi một con người cũng cần dựa vào ai đó để cắn vỡ những cơn đau cho đến lúc cuối cùng của sự im lặng. Để nhận thấy chính mình sẽ cần phải về đâu ngoài đó khi bình yên cũng biết mỉm cười và ngoảnh mặt bỏ đi. Ngắm từng hạt mưa đầu mà cô đơn lạ lẫm, thời gian như một giấc mơ nhưng cứ ăn sâu vào mọi suy nghĩ.

Cũng như những mùa cây trổ lá, mưa - vội vàng đến rồi nhanh chóng lướt qua, để mỗi lần đi qua hai bờ nhớ - thương ta còn những thanh âm của tình khúc hoài niệm mà ngỡ đã chảy vào lãng quên. Thế giới đã thật mờ ảo và bỗng nhạt nhòa như một giấc mơ trưa, có gì đó vỡ ra trong tim như từ lâu đã khát một cơn mưa rào tới, như mong chờ một bàn tay nhẹ vỗ vào vai này.

Có những phút dặn lòng chẳng thể nào quên được nhưng cuộc sống đã dạy ta cách phải từ bỏ, có những đêm giọt nước mắt chảy từ gương mặt này cho đến sâu thẳm những vách tim đã cũ, có những phút mọi nỗi niềm không thể thốt lên thành tiếng - cứ như vậy ta tự cắn nát môi mình trong đớn đau. Cuối cùng khi mọi nỗi buồn cũng học được cách chớp mắt trước bình minh. Ta hiểu, mình cần phải đổi thay để sống, mình cần phải bước đến chứ chẳng phải đứng lại để cuồng quay - ngưng thở.

Những đêm như thế này quá nặng nề, chỉ có tiếng những bài hát quen thuộc, tiếng thở dài của chính mình. Một người cảm xúc cứ vơi đầy, đôi khi nhẹ tênh rồi cứ lồng lên những cơn đau.


Cuộc đời là những lúc nhận ra và hiểu, dù từng đắng cay hay chua chát thế nào, dù từng mất niềm tin để rồi phải tự mình trỗi dậy sau tháng ngày mất mát.

ĐG
http://vnexpress.net/gl/tam-su/cua-so-blog/2013/04/su-that-duoc-viet-bang-hinh-hai-noi-nho/
Powered By Blogger