Cuối thu, lạnh và hanh hao đến lạ. Ẩn sâu trong khóe mắt mọi người lại
đượm màu buồn. Nhớ về một vài thứ đã xa, về những điều mà anh đặt tên là
“ký ức”. Ngày ấy, cơn gió vô tình đi lạc vào trong mái tóc, ngượng
ngùng, em vội tránh ánh mắt ai đó cứ ngây nhìn. Ngày ấy, có người luôn
tự ví mình là gió, để được thổi, để được bay, và cùng em lang thang dưới
những chùm hoa cơm nguội vàng ruộm, cho anh thấy những nét rất riêng
của thành phố náo nhiệt này.
Anh đã yêu gió thật nhiều và đâu
biết rồi một ngày gió sẽ bỏ anh đi theo những cơn gió mới lạ. Quá khứ có
lẽ vẫn ngủ yên nếu không có những ngày giống như hôm nay: heo may và
lành lạnh. Hết giờ làm, tự cho phép mình thả bộ. Anh muốn đôi chân phải
mệt nhoài trước khi bước về nhà. Như thế, anh sẽ lăn ra ngủ ngon lành,
không nghĩ vu vơ, và không nhớ về những hoài niệm đã qua…
Anh tự
dặn lòng mình: “Sẽ chỉ hôm nay thôi, nốt hôm nay dành cho ký ức xa xưa.
Từ mai, ta sẽ bỏ tất cả ở phía sau, tập cách đi mà không ngoái lại
nhìn”. Bất giác, khóe môi khẽ mỉm cười, cười về kỷ niệm và hoài niệm xa
xưa... Giờ đây, con đường anh đi vẫn rợp hoa cơm nguội vàng, những chùm
hoa của những năm về trước. Vẫn có gió, nhưng không phải là cơn gió của
ngày xưa. Con đường thì cứ thênh thang, như xa tít tận cuối chân trời.
Gió
luồn vào mái tóc mát lạnh, bỗng dưng thèm cảm giác được nắm tay. Anh đã
ngủ quên trong kỷ niệm quá lâu, đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, để đến bây
giờ anh lại thấy đơn côi. Anh không còn hận, cũng chẳng nhớ em nữa. Như
vậy nghĩa là anh đã ổn, nghĩa là trái tim anh đã chẳng còn chỗ cho em.
Chỉ là, đôi khi kỷ niệm cứ bất chợt tìm về…
http://m.vnexpress.net/tamsu/gio-thu-danh-thuc-ky-niem-ve-em/2897419/p0
No comments:
Post a Comment